Nhớ quảng nam!

Đó là một buổi chiều buồn, một cơn mưa đầu mùa miền Đông Nam Bộ vừa dứt.Trời còn sớm, mà hình như do trời nhiều mây nên cứ tưởng như là chiều lắm…

Tôi ngồi bên hiên nhà nhìn về hướng sông Đồng Nai suy nghĩ mông lung. Bỗng tự nhiên cảm thấy nhớ nhà da diết , nhớ Ba Mẹ ,nhớ góc sân, nhớ con đường, nhớ những cánh đồng lúc nhỏ thường hay thả bò gặm cỏ. Nhớ mùa đông quê hương 3 tháng mưa ròng rả, tiếng giọt mưa rả rích cứ mãi đọng lại trong ký ức tôi cho đến tận bây giờ. Nhớ những chiều thứ bảy cùng bạn bè rủ nhau về quê rồi đến chiều chủ nhật lại cùng rủ nhau về thị xã.

Quê tôi cách thị xã khá xa nên vào cấp 3 là chúng tôi phải bắt đầu tự lập sống xa gia đình. Buồn thật, cuộc đời tôi bao phen chìm nỗi, những trải nghiệm cuộc đời tưởng chừng như làm cho tôi cứng rắn hơn vậy mà chiều nay bỗng nhiên tất cả trở nên mềm nhũn. 18 năm rồi, xa quê 18 năm mà tôi chỉ thỏang về có vài lần, mỗi lần 1 đến 2 ngày, năm năm gần đây tôi biệt hẳn. Tôi sợ. Tôi nhớ. Tôi thấy lòng mình rưng rưng.

Hồi tưởng mãi cũng chán, tôi đeo phone và bật radio, và một giây phút lạ lùng, trùng hợp đến lạ lùng rất hiếm khi nào xảy ra hôm nay lại xảy ra với tôi. Trên làn sóng radio đang phát chương trình phỏng vấn nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển và album hòai niệm trường Giang của ông. Tôi bật radio ngay đúng lúc nhạc dạo bài “Nhớ Quảng Nam” cất lên, và tiếp theo đó tiếng hát Vân Khánh dìu dặt:

Mười lăm năm chưa về Quảng Nam lòng tương tư khung trời tơ vương Dòng sông trôi giữa đôi bờ cát bàn tay em bên luống rau xanh Lời em ca trong nắng xuân hồng mười lăm năm chưa hề phai nhạt Mười lăm năm xa biệt quê hương Nhìn bông lau trắng rừng phương nam mà ta mơ Tóc mẹ bạc phơ Chiều hôm nay trên núi Thất Sơn Mùa xuân sang chim én theo về Lòng bay theo muôn dặm sơn về Bay theo cánh chim ta trở về trời xưa Quê hương gấm hoa với những ngày đằm thắm Mùa xuân phương nam đang về Dòng sông Châu Giang xanh rì Lòng khát nghe một tiếng hò khoan Như con suối đọng mơ tìm lại biển lớn Ta mong ước sao sống những giờ trìu mến Trường sơn ơi bao năm rồi Lòng phiêu du theo phương người Chợt hiểu ra thì tuổi xuân tàn phai Mười lăm năm chưa về Quảng Nam Đồi chim xưa bao lần thu sang Bờ tre xanh mấy mùa hạ trắng Mười lăm năm vút cánh uyên ương Ngồi đây nghe sông réo trong lòng Mùa xuân trôi qua rừng phương Nam

Tôi khóc…Tôi cứ ngỡ mình sẽ không còn khóc nữa sau những thăng trầm của cuộc đời! “Lòng phiêu du theo phương người Chợt hiểu ra thì tuổi xuân tàn phai” Tôi khóc. Trời Đồng Nai phương nam sụp tối từ bao giờ.